Máy bay cất cánh sang New Zealand

Phần 1: Mình biết đến WHV như thế nào?

 

Sau khi apply thành công chương trình WHD mình đóng gói đồ đạc, phần mang đi gửi, phần chuyển về quê. Mình về ở với bố mẹ gần 2 tuần trước khi đi. 

 

Ngày đi, mẹ với chị gái khóc rưng rức. Hai người này lúc nào cũng vậy á. Bố thì ôm thật chặt dặn dò các kiểu. Mình cũng rơm rớm nước mắt mà cố kìm lại để còn đi. Mình nói với bố mẹ là con đi có 1 năm rồi con về mà.

 

Ngày bay, mình không thông báo gì nhiều, chỉ một số bạn bè thân thiết biết thôi. Thực lòng mình không muốn cảnh chia tay đông người vì…chia tay lúc nào cũng buồn cả. Rốt cục kẹo lại thì chỉ có Cương với Hoàng Anh đến giúp mình chở đồ, chở người ra sân bay và ở lại với mình đến phút cuối. 

 

Đó là lần đầu tiên mình đi máy bay và lần đầu tiên mình ra nước ngoài, lại đi một mình nữa nên cực kì bỡ ngỡ. Lịch trình bay của mình là bay từ Nội Bài đến Tân Sơn Nhất, rồi từ Tân Sơn Nhất sang Sydney, sau đó bay tiếp sang Christchurch.

 

Mang vé ra check in tại quầy của VN Airline trên tầng 2, cân hành lý, lấy boarding pass và thẻ hành lý. Hành lý ký gửi thì gửi thẳng đến Christchurch rồi. Lúc cân hành lý, ký gửi có 12kg, xách tay tận 8kg, thế là phải lôi nhét, lựa mang cái nào, bỏ cái nào làm sao cho xách tay còn 7kg còn ký gửi là 1kg. Vì là lần đầu nên mình cứ tưởng số cân 20kg mà hãng bay cho phép là tổng số kg của cả ký gửi và xách tay, ai biết đâu đó chỉ là số kg cho hành lý kí gửi thôi. Đúng là ngố hết sức.

 

Lúc vào check in, cán bộ Hải quan còn chưa quen lắm với e-visa nên phải gọi điện check lại nữa. Nhưng họ không làm khó gì cả, một lát sau là ok. Mấy năm sau khi visa điện tử đã phổ biến hơn rồi mà một số bạn kể vẫn còn bị khó dễ lúc qua cửa. Thật là khó hiểu.

Bao hiểm du học new zealand

 

  • Save

Ảnh: Internet

 

Lên máy bay như lên xe khách thôi, khác là có tiếp viên tiếp đón. Lần đầu đi máy bay nên mình chả biết số ghế ở chỗ nào, hỏi ra mới biết là đánh trên khoang hành lý í. Máy bay của VN air có 3 dãy ghế, hai dãy bên cửa sổ thì có 2 ghế liền nhau, một dãy ở giữa thì gồm 4 ghế liền nhau. Mình hên là ngồi window seat nên ngắm được hoàng hôn trên bầu trời VN trước khi xuất ngoại.

 

Hôm đấy có trăng máu mà không ngó được, chỉ thấy trăng mờ mờ sau lớp sương chiều trên độ cao cỡ 10,000m thôi. Máy bay khởi động một hồi, rồi chạy è è trên đường băng, mất khoảng 30 phút sau mới cất cánh. Lúc cất cánh, máy bay vù vù, lấy đà rồi lao vút lên không trung. Chả có gì sung sướng cả, chỉ thấy ù hết cả tai và hoa mắt chóng mặt. Mệt quá! Bay được khoảng gần 1 giờ thì có một suất ăn nhẹ mà trong vé ghi là “snack” gồm một cái bánh mì kẹp dăm bông và một hộp caramen. Mình còn chả biết sử dụng dịch vụ giải trí trên máy bay nữa, không biết cả ngả ghế ra sau ở đâu nữa. May có có một chú đi máy bay chuyên nghiệp ngồi cạnh chỉ cho mình mấy thứ đó. May quá xá.

 

Hạ cánh xuống Tân Sơn Nhất lúc 6h. Lúc xuống, thay đổi áp suất và độ cao nên tai mình ù đặc đi, còn nhưng nhức nữa cơ. Sài Gòn nhìn từ trên cao xuống lộng lẫy quá, đèn đóm sáng trưng, nhà cửa, phố xá xếp thành từng ô, ranh giới là những con đường làn đèn đỏ, làn đèn vàng vì lúc đó là giờ tan tầm mà. Xuống đến nơi mình vội vàng sang khu international flight vì chỉ có 1 giờ đến transit.

 

Chạy vòng vòng qua dãy hành lang đến được khu quốc tế thì không thấy lối vào đâu, hỏi han các thứ mới thấy cái cầu thang lên tầng 2.  Tầng 2 vắng teo, leo lên thêm tầng nữa mới thấy nhộn nhịp hơn chút. Mình hẹn gặp Y để bay cùng nhau cho đỡ sợ vì cô nàng cũng bay lần đầu. Y gọi bảo đợi ở cột số 10. Cả nhà nàng ta đến tiễn, có bố mẹ, anh chị em, anh rể và bồ của Y nữa.

 

Chia tay chia chân xong rồi 2 đứa tất bật chạy vào làm thủ tục đi. Hành lý xách tay, điện thoại phải bỏ vô khay rồi chạy qua máy dò, người cũng bị quẹt. Rồi trình boarding pass, visa, hộ chiếu, hải quan cộp cho cái dấu vào hộ chiếu là xong.

 

Lúc tìm cổng để lên máy bay hai đứa tìm hoài không thấy. Cuối cùng cũng thấy thì trời ơi đông dã man. Hóa ra chuyến đi Sydney nào vào giờ đó cũng đông như vậy, vì là chuyến cuối cùng trong ngày mà. Hai đứa mình gặp 3 bạn nữa, đã nói chuyện trên group Working Holiday. Vậy là nhóm 5 người hẹn nhau bay cùng chuyến sang New Zealand.

 

Đây cũng là lần đầu mình gặp mọi người luôn. Lần này thì mình biết tìm chỗ ngồi rồi. hehe. Trên ghế có để sẵn chăn trong túi nilon kín và một cái gối. Mình thổi cái gối hơi lên rồi cố ngủ, nhưng khổ nỗi cơn đau đầu từ sáng lại tiếp tục xảy đến với mình nên mọi háo hức từ sáng đã tan biến, bù lại là cảm giác khó chịu và buồn nôn. Khoảng 10h tối VN mình bị dựng dậy cho ăn tối và 3h sáng giờ VN  bị dựng dậy lần nữa cho ăn sáng. Mình tự nhủ: quái, sao lại ăn sáng giờ này? (thực ra lúc đó là 7h sáng Sydney). Quả thật 3h nhưng trời sáng lắm. Mình tưởng đâu trên trời nó vậy. Ai dè bình minh lên rồi, ngó qua cánh máy bay mới thấy một dải màu hồng chia đôi tầm nhìn thành trời và mây.

 

Điều đó có nghĩa là máy bay luôn bay trên tầng mây và mình chưa bao giờ thấy mây gần gụi như thế. Mây như những cục bông được vo cục ngẫu hứng, bồng bềnh, êm ái… Hạ cánh xuống Sydney xinh đẹp. Lần đầu thấy quy hoạch đô thị đẹp cỡ vậy, nhà cửa phố xá được chia thành từng ô vuông vức, đường thẳng tắp, tuyệt lắm. Máy bay bay vòng qua biển rồi mới vào sân bay, kiểu như ô tô quay đầu xe vậy. Lần đầu thấy trực tiếp nước biển trong xanh đến vậy, nước trong mà thấy tận đáy, tất nhiên và vùng biển gần bờ, nước cạn.

 

  • Save

Sân bay Sydney – Kingsford Smith Airport

 

Loa thông báo là máy bay ở độ cao 10.000m so với mực nước biển, tốc độ 150km/h sắp hạ cánh xuống sân bay Sydney, nhiệt độ bên ngoài khoảng 17 độ C. Tiếng Anh của mình cũng đóng băng theo nữa nên chả nói câu nào ra câu nào.

 

Sân bay Sydney rộng quá thể đáng. Ngồi đợi ở Sydney 9h20p mà không được ra ngoài, chớ mấy đứa cũng định ra nhà hát con sò chơi rồi (muốn ra khỏi sân bay thì phải có visa Úc) Ở lại sân bay tụi mình đi ngắm hàng duty-free và chụp được bao nhiêu là ảnh kem cừu cho em P. Còn nhiều quán café, quán ăn cũng có bàn ghế, ngồi thoải mái, thích thì ăn, không thích gọi đồ thì thôi, không bị mắng.

 

Hai tiếng trước giờ bay, cả lũ lếch thếch đi làm thủ tục. Hỏi một hồi mới thấy cái transfer desk ở tầng 1, có một anh kiểm tra giấy tờ và in boarding pass cho. Nhưng chả hiểu Air NZ làm ăn kiểu gì. Có mấy hành khách cũng đi chuyến đó tự nhiên bị gọi xuống transfer desk để nói chuyện, xuống thì chả thấy ai, gọi điện (giờ mới biết là có thể gọi bằng đt trên tường, còn số thì nhìn vào cái bảng màu xanh treo bên cạnh) cho nhân viên thì mấy lần mà không thấy bắt máy.

 

Cô hành khách lại chạy lên tầng 3. Tụi mình tưởng cổ không biết đường nên mình dẫn xuống, cổ bảo là biết đường, nhưng không có ai ở đó, và gọi điện cũng không xong. Mình bảo thôi thử lần nữa coi, thì vẫn không có ai ở đó, gọi điện thì có người nghe máy và bảo là đợi ở cổng 53. Sau một hồi cổ quay lại chỗ bọn mình ngồi, cổng 58, thì cô ấy bảo là chả có chuyện gì cả, họ đổi cho cái boarding pass mới thôi. Làm tụi mình hoang mang không hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Lúc mình show thẻ lên máy bay để vào cổng thì thẻ cũ bị xé toạc và đưa cho thẻ mới trong sự ngỡ ngàng của mình.

 

Máy bay của NZ Air từ Sydney sang Christchurch nhỏ hơn máy bay của VN air lúc trước, chỉ có hai dãy ghế, 3 ghế liền nhau, như vậy khoang để hành lý sẽ nhỏ hơn so với VN air. Chỉ dẫn an toàn của hãng này hay và sinh động hơn rất nhiều so với của VN air. Thiết bị giải trí cũng xịn hơn, cái màn hình cảm ứng, có nhiều chức năng: nghe, nhìn, game, discovery, air map cho thấy đường đi của máy bay và khoảng cách đã di chuyển được cũng như khoảng cách còn lại. Bọn mình, trừ Y được phục vụ một bữa ăn nhẹ, cực nhẹ so với VN Air vì chỉ có nui gà/bò, socola để quết bánh mì và nước thôi. Không phải ai cũng có đồ ăn, ai ăn thì gọi và trả tiền. Mình ấn tượng với anh tiếp viên rõ phốp pháp, ảnh phải di chuyển khá khó khăn khi đẩy xe đồ ăn từ đầu tới cuối máy bay trong khi lối đi giữa hai dãy ghế khá hẹp.

 

Chuyến bay dài 3 tiếng. Úc lệch với NZ 2 tiếng lận. Đến nơi rồi xếp hàng làm thủ tục check out. Bên NZ hay quá, tranh thủ quảng cáo địa danh và tour ở mấy cái cột có căng dây phân làn trong chỗ làm thủ tục để hành khách trong lúc chờ đợi có thể tìm hiểu chút ít về NZ. Chị hải quan làm thủ tục cho bọn mình rất chi là xinh và thân thiện, chị ấy hỏi han các thứ rồi cộp cái dấu nhập cảnh cho mình. Ba bạn kia có khai là mang thuốc lá nên bị hỏi hơi lâu chút, nhưng rồi cũng qua hết.

 

  • Save

Sân bay Auckland, New Zealand. Ảnh: Internet

 

Lúc ra lấy hành lý mình tìm lơ láo một hồi không thấy đâu. Tại có mấy băng chuyền trong đó liền mà đã nói là mình lần đầu đi máy bay nên không biết cái mô tê gì cả. Sau một hồi thì thấy vali với túi của mấy đứa bị bỏ xuống đất rồi, hành lý của mình an toàn, T và L cũng lấy đủ vì mỗi đứa có 1 cái vali thôi. X với Y thì không thấy đồ đâu nên phải ở lại khai form mất đồ. Mình ok nhất thì cả đám bảo ra trước báo để a D yên tâm. Lúc mình đi ra thì khu vực đón người thân đã vắng hoe, gần như là chả còn ai ở đó nữa.

 

Mình ra thấy một anh cầm tờ giấy in 3 chữ cái W H S thì đoán ngay anh D, mới hỏi “Anh có phải anh D không ạ?” Ảnh bảo phải rồi hai anh em đứng đợi thêm cỡ 1 tiếng nữa mới thấy các bạn kia ra. Anh D đã book shuttle đón cả đám về nhà ảnh.

 

Cả nhóm đổ bộ xuống NZ vào lúc 12h đêm và đến nhà a D lúc 2 rưỡi sáng. Nhiệt độ lúc đó là 7 độ c. Lạnh ghê gớm! Bước vô nhà mà thấy đã quá đã. Tiện nghi đầy đủ quá, cái gì cũng có, thích nhất là tấm da con gì cũng không biết nữa trải ở phòng khách. Sáng sớm hôm đó cả đám ngủ ngoài phòng khách, mỗi đứa một túi ngủ rồi ngủ một mạch đến tận trưa hôm đó luôn. Phòng khách thiết kế hay lắm, có 3 cái khung cửa trên nóc được lắp kính nên trong nhà tràn ngập ánh sáng tự nhiên.

 

Sau một chuyến bay dài mệt mỏi, đứa nào cũng ngủ như chết. Mình ngủ tận 11 giờ trưa thì chả chói mắt. Mình dậy sớm nhất rồi gọi Y dậy, mấy tên kia vẫn cố dây dưa thêm vài phút nữa mới chịu dậy.  

4.7 3 Đánh Giá
ĐÁNH GIÁ BÀI VIẾT
Bao hiểm du học new zealand
Theo dõi
Thông báo
guest
0 BÌNH LUẬN
Phản hồi nội tuyến
Xem hết bình luận